KHÁCH HÀNG LÀ NGƯỜI THÂN
Đối với nghề làm dịch vụ , thực sự với tôi, sự hài lòng và trung thành của khách hàng, xem khách hàng như người thân luôn là tôn chỉ. Tôi gập người cúi chào chú khi chiếc gương ghế lái đã khuất xa. Cái rét buốt 18 độ và mưa của bầu trời hôm nay nhưng sao trong tôi lại ấm áp lạ thường hơn bao giờ hết!
Huế những ngày cận tết mưa gió giăng kín khắp con đường, như thường lệ sáng nay tôi đi một vòng kiểm tra vệ sinh ở khu vực tầng 1. Bỗng nhiên có 1 sự cố nhỏ đã khiến một mảnh kính bị vỡ và không may va trúng người của chú Thái. Chú tên Nguyễn Trọng Thái, là chủ nhân của chiếc vios 75A 193.01 vào làm bảo dưỡng. Trông chú cũng trạc tuổi ba tôi với mái tóc đã điểm bạc,dáng người thanh cao.
Tôi vội vã chạy đến cùng mọi người dìu chú vào phòng để vệ sinh chỗ xước tay và trên vai. Sau đó tôi vội vàng chạy đi mua lọ phấn rôm trẻ em, lấy ngay chiếc máy sấy để cùng giúp các bạn phủi đi những vụn mảnh chai còn sót lại trên lưng của chú, rồi tức tốc chạy lên tầng 2 vội lấy áo phông để chú mặc tạm vào thay chiếc áo cũ màu trắng vì sợ những vụn còn xót lại sẽ làm chú khó chịu. Được một lúc đã vệ sinh xong, tôi và chú cùng ngồi trò chuyện và nhâm nhi ly cà phê. Tôi ngỏ lời muốn chở chú về tận nhà và lúc nào xe làm xong tôi sẽ báo bên bộ phận dịch vụ đưa xe chú về tận nơi, nhưng chú bảo chú muốn ngồi đây uống cafe chút xíu.
Chú vui vẻ trò chuyện và luôn miệng cảm ơn tôi và các bạn vì đã chăm sóc chú nhiệt tình như thế, tôi cùng chị Hằng (đồng nghiệp) vừa kiểm tra từng chân kẽ tóc trên đầu của chú xem còn xót lại chút mảnh vụn nào không thì chú mới bảo “ chú có 6 cháu nội rồi, 3 thằng con trai, chú ko có con gái” tôi mỉm cười trêu vui đáp lại “ dạ vâng, vậy chắc đây là lần đầu tiên chú có “con gái” giống như đang nhổ tóc bạc cho chú chú nhỉ”.
Chú mỉm cười hiền từ “đúng rứa luôn Linh à, chú ước có đứa con gái lắm”. Chúng tôi mải mê trò chuyện về gia đình của chú,về công ty chúng tôi, thoáng cái thời gian bảo dưỡng đã xong, xe chú đã được vệ sinh sạch sẽ, phí dịch vụ hôm đó, tôi cũng đã chủ động xin ban lãnh đạo miễn phí cho chú như thay một lời xin lỗi vì sự cố ngày hôm nay và cũng như thay một lời cảm ơn vì chú đã điềm tĩnh và thấu hiểu cho chúng tôi.
Tôi tiễn chú ra về, chú bảo “à Linh, con làm bên phòng nào đó Linh” tôi đáp” dạ con làm bên phòng Hành chính nhân sự chú ạ” chú lại bảo “ ừ chú hỏi để biết,để lúc nào chú vào sửa chữa chú ghé hỏi thăm con”. Tôi chững người lại mất mấy giây vì hạnh phúc, bởi lúc ấy một người đang đau như thế mà vẫn nghĩ đến để lần sau vào hỏi thăm tôi. Thật là còn điều gì tuyệt vời hơn nữa phải không. Đối với nghề làm dịch vụ , thực sự với tôi, sự hài lòng và trung thành của khách hàng, xem khách hàng như người thân luôn là tôn chỉ. Tôi gập người cúi chào chú khi chiếc gương ghế lái đã khuất xa. Cái rét buốt 18 độ và mưa của bầu trời hôm nay nhưng sao trong tôi lại ấm áp lạ thường hơn bao giờ hết!